6. GIỜ ĂN TRƯA
Thầy hiệu trưởng đưa Totto-chan đến phòng ăn trưa của học sinh. Ông giải thích: “Chúng ta không ăn trưa ở trên các toa tàu mà ăn ở hội trường.” Hội trường nằm ở trên bậc đá cuối cùng nơi Totto-chan đã đến hồi sáng. Khi thầy hiệu trưởng và Totto-chan đến nơi, các học sinh đang ồn ào đi tới đi lui và sắp xếp bàn ghế thành một vòng tròn. Vì học sinh đứng dồn vào một góc và nhìn, Totto-chan níu lấy áo khoác của thầy hiệu trưởng và hỏi:
“Những học sinh khác ở đâu rồi?”
“Tất cả đều có mặt ở đây cả rồi,” thầy trả lời.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Totto-chan không thể nào tin nổi. Chừng ấy học sinh chỉ bằng một lớp ở trường khác.
“Ý em muốn nói rằng sao chỉ có khoảng 50 học sinh trong toàn trường này chứ gì?” thầy hiệu trưởng hỏi.
“Đúng rồi ạ.”
Totto-chan nghĩ, mọi thứ ở trường này đều khác ở những ngôi trường khác.
Khi tất cả học sinh ổn định vào chỗ ngồi, thầy hiệu trưởng hỏi các em có mang “một ít ở biển, một ít ở núi” không.
Các em đồng thanh đáp “có” rồi mở hộp cơm trưa ra.
“Để thầy xem hôm nay các em đem thức ăn gì nào.” Thầy hiệu trưởng nói thế rồi đi dạo một vòng quanh các bàn và nhìn vào từng hộp cơm của các em còn các em thì reo lên vui vẻ.
Totto-chan nghĩ “vui làm sao!,” “thầy nói một ít ở biển, một ít ở núi có nghĩa là gì nhỉ.” Trường này thật lạ. Rất là vui nữa. Cô bé không tưởng tượng ăn cơm trưa tại trường lại vui như thế này. Cô bé nghĩ rằng ngày mai, cô bé sẽ ngồi tại một chỗ nào đó trong những chiếc bàn này, đưa cho thầy hiệu trưởng xem “một ít ở biển, một ít ở núi”. Mới nghĩ thôi mà cô bé sung sướng như muốn nhảy cẫng lên.
Khi thầy hiệu trưởng kiểm tra hết những hộp cơm, đôi vai ông ướt đẫm mồ hôi dưới ánh sáng nhạt ban trưa.
7. TOTTO-CHAN BẮT ĐẦU ĐI HỌC
7. TOTTO-CHAN BẮT ĐẦU ĐI HỌC
Sau khi thầy hiệu trưởng nói “từ nay, em là một học sinh của trường này,” Totto-chan dường như không thể nào chờ đợi đến rạng sáng ngày mai. Cô bé chưa bao giờ trông mong cho tới ngày hôm sau đến thế. Thông thường, rất khó gọi Totto-chan dậy vào buổi sáng. Ấy thế mà sáng hôm đó, Totto-chan dậy sớm hơn ai cả, quần áo chỉnh tề và đợi cho đến khi chiếc cặp sách được mang trên lưng.
Thành viên đúng giờ nhất trong nhà là Rocky, chú chó chăn cừu giống Đức, thấy Totto-chan có hành vi khác thường nên sinh nghi ngờ. Nhưng sau cái vươn mình khoan khoái, chú tiến lại gần cô bé hơn, nghĩ là có điều gì mới xảy ra đây.
Mẹ là người bận rộn nhất. Mẹ chuẩn bị hộp cơm trưa có “một ít ở biển, một ít ở núi,” đồng thời, mẹ phải làm điểm tâm cho Totto-chan nữa. Mẹ lại đem chiếc thẻ đi tàu của Totto-chan để vào cái bọc nhựa và lấy một sợi dây buộc nó và choàng vào cổ Totto-chan để khỏi bị thất lạc.
“Ngoan nha con!”ba bảo. Ba lúc nào đầu tóc cũng rối bù.
“Dạ, tất nhiên là ngoan rồi”. Totto-chan mang giày, mở cửa trước, rồi quay lại, cúi xuống chào lễ phép “thưa ba mẹ con đi học.”
Nước mắt lưng tròng trong đôi mắt mẹ khi thấy Totto-chan bước ra. Khó mà có thể tin được, một đứa bé gái lanh lợi, lên đường trong tư thái ngoan ngoãn và vui vẻ như thế, lại vừa mới bị đuổi học. Mẹ thành tâm cầu nguyện lần này mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Chỉ trong giây lát, mẹ giật mình khi thấy Totto-chan lấy chiếc thẻ đi tàu ra và đeo vào cổ con chó. “Trời đất ơi!”, mẹ suy nghĩ nhưng quyết định không nói gì, để xem chuyện gì xảy ra nữa đây.
Sau khi đeo chiếc thẻ đi tàu vào cổ chú chó Rocky, Totto-chan ngồi xổm xuống và nói với chú: “Mày coi đó, cái này không vừa với mày tí nào.”
Cái dây dài quá, chiếc thẻ kéo lê trên mặt đất.
“Mày hiểu không? Đây là chiếc thẻ đi tàu của tao, không phải của mày đâu. Mày không được phép lên tàu. Nhưng mà để tao hỏi thăm thầy hiệu trưởng và chú ở sân ga, liệu mày có được phép đến trường không nha.”
“Mày hiểu không? Đây là chiếc thẻ đi tàu của tao, không phải của mày đâu. Mày không được phép lên tàu. Nhưng mà để tao hỏi thăm thầy hiệu trưởng và chú ở sân ga, liệu mày có được phép đến trường không nha.”
Lúc đầu, Rocky dỏng tai lên nghe rất chăm chú, nhưng sau khi liếm chiếc thẻ mấy cái, chú ngáp. Totto-chan nói tiếp: “Lớp học ở trên đoàn tàu không chạy, do đó, tao không nghĩ là mày cần vé để lên tàu đâu, nhưng hôm nay mày ở nhà đợi tao nha.”
Trước đây, Rocky thường đi với Totto-chan đến tận cổng trường rồi sau đó mới quay về nhà. Theo thói quen, chú chó nghĩ hôm nay chú cũng sẽ đi như mọi ngày.
Totto-chan lấy chiếc vé từ cổ Rocky đeo lên cổ mình, một lần nữa chào ba mẹ “Thưa ba mẹ con đi.”
Totto-chan lấy chiếc vé từ cổ Rocky đeo lên cổ mình, một lần nữa chào ba mẹ “Thưa ba mẹ con đi.”
Thế rồi cô bé vụt chạy, không ngoái cổ nhìn lại, chiếc cặp sách nhảy nhót trên lưng, Rocky phấn khởi tung tăng bên cạnh cô bé.
Đoạn đường đến nhà ga gần như cũng là đoạn đường đến trường cũ, nên hầu như Totto-chan đều biết rõ chó, mèo ở khu vực này cũng như những đứa trẻ trước đây học cùng lớp với cô bé.
Cô bé phân vân, mình có nên đưa cho chúng nó thấy mình có chiếc thẻ đi tàu này để gây ấn tượng với chúng nó không? Nhưng Totto-chan không muốn trễ học, do đó cô bé quyết định, thôi để hôm khác đi, rồi vội vã bước đi.
Khi Totto-chan rẽ phải để vào sân ga thay vì rẽ trái để đi đến trường cũ như thường lệ; con Rocky tội nghiệp dừng lại và nhìn quanh một cách lo lắng. Totto-chan đã đến cổng soát vé, nhưng cô bé trở lại chỗ Rocky đang đứng và tỏ vẻ bối rối.
“Tao không còn đến ngôi trường kia nữa đâu, tao đang đi đến ngôi trường mới.”
Totto-chan ghé mặt sát vào mặt Rocky. Tai chú có mùi hôi, thường vẫn thế, nhưng với Totto-chan, đó là mùi thơm.
“Tạm biệt nha,” cô bé nói rồi đưa chiếc thẻ cho người soát vé kiểm tra, rồi leo lên những bậc thang cao ở sân ga. Rocky kêu lên ư ử rồi nhìn theo Totto-chan cho đến khi cô bé khuất trong tầm mắt.
(...)
“Tạm biệt nha,” cô bé nói rồi đưa chiếc thẻ cho người soát vé kiểm tra, rồi leo lên những bậc thang cao ở sân ga. Rocky kêu lên ư ử rồi nhìn theo Totto-chan cho đến khi cô bé khuất trong tầm mắt.
(...)
No comments:
Post a Comment