13.11.16

Totto-chan, Cô Bé Bên Cửa Sổ _ phần 5

5. THẦY HIỆU TRƯỞNG

Khi Totto-chan và mẹ bước vào phòng, một người đàn ông đang ngồi ở ghế liền đứng dậy.
Tóc ông lưa thưa trên chóp đầu. Đôi ba chiếc răng đã rụng. Nhưng sắc mặt trông rất rất tươi tắn. Mặc dù không cao lắm, ông có đôi vai và cánh tay rắn chắc và gọn gàng trong bộ đồ ba mảnh màu đen đã sờn cũ. Totto-chan nhanh nhẹn cúi đầu chào rồi hăng hái hỏi: “Thưa ông, ông là gì, là hiệu trưởng hay là trưởng ga?”

Mẹ bối rối chưa kịp đỡ lời thì ông ấy cười và đáp: “Tôi là hiệu trưởng của trường này.”
Totto-chan cảm thấy sung sướng. “Ồ, vui quá!” cô bé nói “bởi vì em muốn thầy giúp em chuyện này. Em muốn học ở trường của thầy.”

Thầy hiệu trưởng bảo cô bé ngồi xuống trên một chiếc ghế và quay sang nói với mẹ: “Bây giờ cô có thể về được rồi đó. Tôi muốn nói chuyện với Totto-chan.”
Totto-chan hơi lo lắng, nhưng rồi cô bé cảm thấy phần nào yên tâm và nghĩ rằng mình có thể nói chuyện được với người đàn ông này. “Được rồi, tôi sẽ để cô bé ở lại đây.” Mẹ nói một cách tự tin, rồi bước ra ngoài và khép cửa lại.

Thầy hiệu trưởng kéo chiếc ghế lại và đặt đối diện với Totto-chan. Khi hai thầy trò ngồi gần nhau, thầy hiệu trưởng hỏi: “Bây giờ, em hãy nói cho thầy nghe về em đi. Em cứ kể tất cả những gì em muốn nói.”

“Bất cứ điều gì em muốn à?” Totto-chan tưởng rằng thầy sẽ hỏi những câu hỏi và cô bé chỉ theo đó mà trả lời thôi. Khi thầy bảo cô bé có thể nói bất cứ điều gì cô bé muốn, cô bé vô cùng sung sướng, cô bé bắt đầu ngay. Totto-chan kể lộn xộn không đầu không đuôi gì cả, nhưng cô bé nói tất cả những điều mà cô bé cho là đáng nói. Cô bé kể cho thầy hiệu trưởng nghe chuyến tàu đưa cô bé đến đây chạy nhanh như thế nào; việc cô bé yêu cầu người soát vé cho cô bé giữ chiếc vé nhưng chú ấy không đồng ý; về cô giáo chủ nhiệm của cô bé ở ngôi trường cũ rất đẹp; về cái tổ chim én; về con chó màu nâu có tên là Rocky của gia đình mình có thể diễn đủ các trò; về việc cô bé ngậm cái kéo trong miệng như thế nào lúc cô bé học ở trường mầm non và cô giáo cấm cô bé làm như thế vì có ngày sẽ chiếc kéo sẽ làm đứt lưỡi mất, nhưng Totto-chan vẫn cứ tiếp tục làm như thế; rồi việc cô bé hỉ mũi ra sao bởi vì nếu để nước mũi chảy ra ngoài, mẹ sẽ rầy; nào là ba cô bé là một người bơi giỏi, ba cũng lặn giỏi nữa. Totto-chan cứ say sưa kể đủ thứ chuyện. Thầy hiệu trưởng nghe rồi cười, có khi gật đầu và thỉnh thoảng hỏi “còn gì nữa?” Thế là Totto-chan càng phấn khởi và tiếp tục kể. Nhưng cuối cùng thì Totto-chan cũng hết chuyện để kể. Cô bé ngồi yên, không mở miệng được, cố suy nghĩ để có cái gì đó mà kể tiếp.

“Em không còn gì để có thể kể cho thầy nghe được nữa phải không?” Thầy hiệu trưởng hỏi.

Thật là xấu hổ nếu ngừng lại ở đây, Totto-chan nghĩ vậy. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Cô bé tự nhủ, liệu không còn gì để có thể kể nữa hay sao? Cô bé vắt óc. Vậy là một ý tưởng nữa nảy ra trong đầu.

Cô bé kể về quần áo cô bé mặc ngày ấy. Hầu hết áo quần cô bé mặc do mẹ may, nhưng riêng bộ đồ cô bé đang mặc hôm nay là mua ở tiệm. Áo quần cô bé thường bị rách khi về đến nhà vào buổi chiều tối. Có nhiều miếng rách trông thật thê thảm. Mẹ cũng không thể nào biết được tại sao nó lại ra nông nỗi như vậy. Ngay cả chiếc quần vải cô-tông màu trắng có khi cũng rách te ra thành từng mảnh vụn. Totto-chan giải thích với thầy hiệu trưởng rằng sở dĩ áo quần cô bé rách là vì khi đi ngang qua vườn nhà người ta, cô bé đã bò qua hàng rào hay đào bới kiếm tìm gì đó dưới những hàng dây kẽm gai rào quanh những vạt đất trống. Do đó, sáng nay, Totto-chan nói, khi chuẩn bị quần áo để đi đến đây, tất cả quần áo đẹp do mẹ may đều bị rách cả và cô bé phải mặc bộ đồ mua ở tiệm là vậy. Đó là bộ đồ len, có ca-rô nhỏ màu đỏ sậm và xám xen kẽ. Bộ đồ này trông không đến nỗi tệ, nhưng mẹ không thích những hoa văn thêu ở cổ áo. “Mẹ không thích cổ áo này,” vừa nói Totto-chan vừa kéo cổ áo ra cho thầy hiệu trưởng xem.

Sau đó, Totto-chan cố nghĩ, còn gì để nói nữa không, nhưng vẫn không sao nghĩ ra điều gì khác. Cô bé hơi buồn. Nhưng liền lúc đó, thầy hiệu trưởng đứng dậy, đặt bàn tay to lớn và ấm áp lên đầu cô bé rồi nói: “Được rồi, kể từ bây giờ, em là một học sinh của trường này nhé.”

Những lời này phát ra từ chính miệng thầy hiệu trưởng. Đến giây phút đó, Totto-chan cảm thấy lần đầu tiên trong đời, cô bé gặp được một người cô bé thích ngay từ giây phút đầu. Ai cũng biết rằng cho đến bây giờ, có người nào chịu khó ngồi lâu như thế để nghe cô bé kể đủ chuyện như vậy đâu. Trong suốt thời gian ngồi nghe, thầy hiệu trưởng không hề ngáp một cái nào, cũng không tỏ vẻ gì là chán cả, mà dường như còn muốn nghe những gì cô bé kể nữa chứ.

Totto-chan chưa học được cách tính thời gian, nhưng dường như cô bé nói chuyện với thầy hiệu trưởng lâu lắm. Nếu Totto-chan có thể tính, cô bé sẽ sửng sốt, thậm chí cám ơn thầy hiệu trưởng nhiều hơn nữa. Bạn thấy không, mẹ và Totto-chan đến trường lúc 8 giờ và khi cô bé chấm dứt cuộc nói chuyện và khi thầy hiệu trưởng nói rằng cô bé được chấp nhận là học sinh của trường, ông nhìn vào đồng hồ bỏ túi và nói, “A!đã đến giờ ăn trưa rồi.” Nghĩa là thầy hiệu trưởng đã phải bỏ ra bốn tiếng đồng hồ ròng để nghe Totto-chan kể chuyện.

Từ trước đến giờ, có khi nào một người lớn ngồi nghe Totto-chan nói chuyện lâu như thế đâu. Hơn nữa, mẹ và cô giáo chủ nhiệm cũ của Totto-chan sẽ không tưởng tượng nổi một đứa bé 7 tuổi có nhiều chuyện để kể liên tục trong bốn tiếng đồng hồ như thế.

Tất nhiên Totto-chan không hề có ý niệm là mình bị đuổi học và mọi người chưa biết phải tính thế nào cho Totto-chan. Tính khí vui tươi tự nhiên và với một chút vô tâm làm cho cô bé trở nên hồn nhiên. Thế nhưng từ trong sâu thẳm, cô bé cảm thấy mình bị xem như là đứa trẻ cá biệt so với những đứa trẻ khác. Tuy nhiên, thầy hiệu trưởng làm cho cô bé có cảm giác ấm áp, an toàn và vui vẻ. Cô bé luôn muốn ở cạnh bên ông.

Đó là những gì Totto-chan cảm nhận về thầy hiệu trưởng Sosaku Kobayashi trong ngày đầu tiên, và may mắn thay, thầy hiệu trưởng cũng có cảm nhận tương tự đối với cô bé.
(...)

No comments:

Post a Comment