PTA: Lâu rồi chẳng có tờ Giác Ngộ nào ở Phương Thảo Am. Nay lại có. PTA lại bắt gặp một cái "Tôi" quen thuộc đâu đó trong một bài thơ rất lạ. Với PTA, "Lại đây", "ngồi xuống" thì quen lắm. Nhưng nỗi u hoài thì là lạ. Có lẽ đã một thời gian khá dài, PTA chỉ được xông ướp trong bầu không khí bình yên tĩnh mịch.
Chia sẻ bình yên là một nguồn vui chắc rồi. Mà chia sẻ những u hoài cũng là một niềm vui chứ nhỉ?!
Thấy quen quen mà lạ. Lạ lạ mà quen, nên giới thiệu cùng thân hữu PTA nhé.
Chúc mọi người vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Giữa nỗi buồn buộc vào dĩ vãng
Tiếng muôn trùng gãy đổ ngày chạng vạng
Lũ dế giun nhớ gì mà kêu rền xóm nhỏ
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Bài thơ viết trên cánh đồng
Có giọt mồ hôi kể chuyện số phận con người
Những cất giấu cho cuộc rời đi nhẹ bước
Bông lúa chét chết đuối trong dòng nước phát sáng
Bìm bịp kêu mụn nhọt những rã rời
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Màn đêm tô vẽ màu bất hạnh
Chẳng có phép màu khuếch tán
Trong những khu ổ chuột thậm thượt giam cầm
Lão nông nhàn cò kè lời thỉnh cầu với đấng siêu nhiên
Hoang phế những khu vườn
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Vệt thời gian bưng mặt khóc thầm
Những cuộc di cư bất kể ngày đêm
Họ hát về những mưu sinh gánh vác
Họ hát về những lãng quên đời mình thành bài ca quen thuộc
Trong u hoài khoảng trống
Hãy lại đây và ngồi xuống cùng tôi
Mặc ồn ã cheo leo vẹn nguyên hình hài của gió
Mạch thở đồng bằng nối nhau dạt dào dư chấn
Tôi vẫn ngồi và thấy mình sắp sửa hoang du.
Nguyễn Chí Ngoan
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Giữa nỗi buồn buộc vào dĩ vãng
Tiếng muôn trùng gãy đổ ngày chạng vạng
Lũ dế giun nhớ gì mà kêu rền xóm nhỏ
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Bài thơ viết trên cánh đồng
Có giọt mồ hôi kể chuyện số phận con người
Những cất giấu cho cuộc rời đi nhẹ bước
Bông lúa chét chết đuối trong dòng nước phát sáng
Bìm bịp kêu mụn nhọt những rã rời
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Màn đêm tô vẽ màu bất hạnh
Chẳng có phép màu khuếch tán
Trong những khu ổ chuột thậm thượt giam cầm
Lão nông nhàn cò kè lời thỉnh cầu với đấng siêu nhiên
Hoang phế những khu vườn
Tôi đã ngồi đấy rất lâu
Vệt thời gian bưng mặt khóc thầm
Những cuộc di cư bất kể ngày đêm
Họ hát về những mưu sinh gánh vác
Họ hát về những lãng quên đời mình thành bài ca quen thuộc
Trong u hoài khoảng trống
Hãy lại đây và ngồi xuống cùng tôi
Mặc ồn ã cheo leo vẹn nguyên hình hài của gió
Mạch thở đồng bằng nối nhau dạt dào dư chấn
Tôi vẫn ngồi và thấy mình sắp sửa hoang du.
Nguyễn Chí Ngoan
(Giác Ngộ 887)
No comments:
Post a Comment