18.1.17

Khi tờ tiền là bản tình ca (*)

1. Khi nào thì tờ tiền là bài tình ca. Bạn đừng bảo tôi thi vị hóa. Có nhiều người ca vang nhờ được tiền nhiều. Nhưng cũng không biết bao nhiêu người ngậm đắng nuốt cay cũng vì tiền. Buồn nhất là khi tiền làm cho tình người tan vỡ. Thế nhưng, ai đã từng nhận những tờ tiền từ chính tay thầy Giác Dũng trao tặng đều có thể hiểu tại sao tiền được thầy chia sẻ có thể dẫn truyền hơi ấm của tình cảm đong đầy.

2. Với lối sống biết đủ, thầy thể hiện văn hóa cho nhận theo triết lý Phật giáo rất đẹp. Phải nói văn hóa cho nhận trong Phật giáo là một nét văn hóa đẹp. Văn hóa này giúp con người giải thoát về phương diện kinh tế. Các hình thức cúng dường trong Phật giáo, như được thấy qua các thùng phước sương,  trong các buổi lễ lộc, là thể hiện của văn hóa cho nhận rất đẹp này. Giữ nét văn hóa đó, những tờ tiền chuyền tay nhau qua hình thức cúng dường và bố thí với tâm thành kính và thương yêu làm cho nét văn hóa này đẹp thêm lên. Tôi gọi những tờ tiền trong trường hợp thứ hai này là những bản tình ca.
3. Có lần thầy lấy tiền mua vịt cầu an. Gia đình cặp vợ chồng trẻ T & P bất an. Anh T bịnh chạy chữa khắp nơi mà không hết. Bệnh viện Hòa Hỏa, Chợ Rẫy đều qua. Sau đó đành phải rước thầy cúng. Cúng đủ kiểu cũng không hết. Vợ chồng khổ sở vô cùng. Hôm nọ, duyên đủ, thầy đến nhà. Hình thức tôn giáo đơn giản của thầy là đọc các bài kệ lễ Tam bảo và kệ cầu an theo nghi thức Khất sĩ. Sau đó thầy khuyên vợ chồng ăn chay, sám hối. Thấy phía sau có mấy con vịt được nuôi trong chuồng, khá èo ụt. Thầy bảo anh T bán mấy con vịt cho thầy. Cách thầy nói làm anh T không thể từ chối được. Thầy lấy tiền trả đủ đúng giá mấy con vịt và nhờ người đưa các con vịt đến một hồ lớn cạnh bìa rừng gần đó.
4. Tôi không biết cuộc sống các con vịt sau đó thế nào, có lạnh lắm không, nhưng sau lần “phóng sanh” ấy, gia đình T & P bắt đầu ấm lên, sức khỏe bình phục, cả hai đều bắt đầu tinh tấn tu hành theo chánh pháp. Tôi không biết lời khuyên của thầy hay mấy trăm ngàn mua vịt đã mang lại hạnh phúc cho cặp chồng vợ trẻ kia, nhưng tôi tin là tâm vô tham bình lặng của thầy đã biến những tờ tiền thành bản tình ca, và thầy đã tặng cho vợ chồng T & P sự bình yên đó.
5. Kể lại những chiếc phong bì thầy trao, tôi lại nhớ một thời, bì giấy đã từng là chiếc phong bao đựng những cánh thư băng rừng vượt suối mang tình yêu, niềm tin và sức mạnh đến cho người. Những phong bao ấy được truyền đi giữa bao làn bom đạn từng là nguồn động viên lớn cho hàng triệu con tim. Giờ đây, khi phong bì và những tờ tiền chở đầy lòng cảm thông của một thầy tu tâm bình vô tham như thế trở thành một bản tình ca được tặng cho đôi vợ chồng trẻ là điều có thể hiểu được.

6. Tiền cứ là tiền. Một phật tử người Ấn Độ, cô A. V. Jagtap, chỉ nghe danh thầy mà gởi cúng dường thầy 2 tờ 1000 rupe. Chuyển đến thầy, tôi nói, để con đổi ra tiền Việt cho thầy nghe. Thầy nói không. Thầy nhận và giữ cái tình của người tín tâm thôi. Triết lý biết đủ của thầy đơn giản là vậy đó. Biết rõ vai trò của vật chất, như thầy hay nói, vật chất hưng tinh thần dễ suy mòn, nên thầy không để mình trở thành nạn nhân của chủ nghĩa duy vật tâm linh. Với đức độ của thầy, nhiều người tin tưởng thầy là thửa ruộng phước mầu mỡ, cúng dường tài vật nhiều. Thầy làm nhịp cầu nối liền người có điều kiện và người còn hoàn cảnh khó khăn. Người có điều kiện, thông qua thầy, biết tập cúng dường, bố thí để trang nghiêm tâm mình. Người gặp hoàn cảnh khó khăn, thầy tạo điều kiện giúp đỡ để có phương tiện tiến triển trong cuộc sống. Đó là một phần trong văn hóa cho nhận mà thầy đã có được từ hồi thầy còn rất trẻ.

Giác Kiến

(*) Tôi trích đăng một đoạn viết về Trưởng lão Giác Dũng ở đây để thể hiện một chút cảm thông với Diệu Liên, Hội Cường, Phương Thảo, Diệu Huệ, Huệ Mẫn, Ngọc Hoa trong 2 đợt Chia sẻ bình yên vừa qua tại Phương Thảo Am. Có điều gì sơ suất, mong quý vị chỉ giúp cho. 

No comments:

Post a Comment