24.12.18

MỘT NGÀY KHÔNG LÀ GÌ CẢ

PTA: Như một lời nói thay cho những người làm vườn Phương Thảo, mấy dòng thơ của anh Hồ Ngạc Ngữ rất nhẹ nhàng dễ đọc. Chia sẻ cùng các bạn nhé. 

MỘT NGÀY KHÔNG LÀ GÌ CẢ
Thử tập sống một ngày không di động
Vào trong rừng giữa cây lá thiên nhiên
Tôi sẽ bớt đi những điều mộng tưởng
Những hư danh, chuyện cơm áo gạo tiền

5.12.18

Có và không

Có bậc thầy thấy đạo đã nói: Có thì có tự mảy may, không thì cả thế gian này đều không. Nay chúng ta cần học lại điều này. Đọc lời kinh sau, chúng ta sẽ hiểu hơn lẽ có không đó. Chúc bạn một ngày vui.
~~~~~~~
Kinh Kaccayanagotta (S.ii,16)
1) Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế tôn ở Savatthi (Xá-vệ) tại Jetavana (Thắng Lâm) trong vườn ông Anàthapin-dika (Cấp Cô Độc )
2) Rồi Tôn giả Kaccàyanagotta đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên.
3) Ngồi xuống một bên, Tôn giả Kaccàyanagotta bạch Thế Tôn:
– “Chánh kiến, chánh kiến”, bạch Thế Tôn được nói đến như vậy. Bạch Thế Tôn, cho đến như thế nào là chánh kiến?
4) – Này Kaccàyana, thế giới này phần lớn y chỉ vào hai cực đoan này: có và không có.

20.11.18

Những con đường

Ngày 20 tháng 11 năm 2018, các bạn, các anh chị và các em đến thăm người làm vườn phương thảo. Cùng với những món quà là sách là hoa, là những ý tưởng, suy tư về con người, về thời cuộc của những tấm lòng biết ơn Quá khứ và tận tụy vì Tương lai. Cùng với, mà không, thôi tạm nói vậy cho dễ hiểu.
Tôi thì chẳng nghĩ gì nhiều trong những ngày này. Việc chính vẫn là làm vườn. Nhưng những điều các bạn, các anh chị và các em chia sẻ, tâm sự cũng gợi lên một vài hình ảnh về quá khứ, vài dạng ký ức và suy tưởng.
Một là nhớ ơn Đức Phật. Nhớ ơn các bậc Tổ, các vị Thầy đã khai mở con đường tâm linh.
Hai là nhớ các thầy cô với câu hát rất trẻ ngày xưa: Ai nâng cánh ước mơ cho em, là thầy cô không quản ngày đêm, ai dạy dỗ chúng em nên người...
Ba là câu thơ của anh Hồ Ngạc Ngữ: Có những cuộc đời mỗi ngày mỗi ngắn, để bước chân non dài những con đường.